Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Nó tan chảy, tan chảy. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Tôi có làm gì ám muội đâu. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Thoát khỏi trước khi họ chết. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.